Tạ đạo nhân kia bất đắc dĩ nói: “Địa Đạo Thiên, Thiên Đạo Thiên gì chứ, ta chưa từng nghe nói qua. Không có là không có, xin các hạ đừng làm khó ta. Đồ đã giao cho ngươi rồi, các hạ vẫn nên quay về đi.”
Vấn Thiên Vô Cực thở dài một hơi: “Ta vốn muốn tin tưởng đạo trưởng, chỉ là… ta nhất định phải có được vật này. Cho nên… đạo trưởng chi bằng suy nghĩ kỹ lại xem, có ký ức nào liên quan không. Nếu đạo trưởng thực sự không lấy ra được, vậy tại hạ chỉ đành đắc tội. Nếu không tìm được trên người sống, thì chỉ có thể tìm trên người chết. Tại hạ thấy đạo trưởng cũng là người có thể diện, thực sự không muốn động thủ, xin đạo trưởng đừng tự rước họa vào thân.”
Sắc mặt Tạ đạo nhân kia khẽ biến, gã vươn tay ra, mấy lá phù chú liền xuất hiện trong lòng bàn tay: “Các hạ đừng ép người quá đáng.”
Vấn Thiên Vô Cực lại đứng thẳng trên tầng mây, không hề nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nói: “Đạo trưởng không định suy nghĩ kỹ lại sao?”
Sắc mặt Tạ đạo nhân kia bỗng nhiên hiện lên một tia hung tợn: “Không cần nữa — tiếp chiêu!”
