“Rút! Rút! Rút! Dừng! Dừng! Dừng!” Dĩ Đức Phục Nhân liên tục gầm lên.
Vừa rồi hạ lệnh tiến công hào hùng bao nhiêu, giờ phút này Dĩ Đức Phục Nhân lại thảm hại bấy nhiêu. Diễn một màn như vậy trước trận tiền hai quân thật sự có chút mất mặt, nhưng dù mất mặt đến mấy cũng phải co đầu rụt cổ. Dĩ Đức Phục Nhân cũng là một người chơi lão làng đã tung hoành Cửu Châu ba năm, trải qua bao trận sinh tử chém giết, bao trận chiến thảm khốc, có thể sống đến hôm nay, có thể nói là kinh nghiệm cầu sinh vô cùng phong phú.
Cự Nhân Vương kia chỉ bằng một ánh mắt đã khiến Đệ Nhất Vương Triều cảm thấy không ổn.
Nguy hiểm — nguy hiểm chết người!
Thực lực của tên này tuyệt đối không tầm thường.
