Sau một hồi huyên náo và hàn huyên, mọi người cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảnh của bản thân và mục đích của Tiêu Kiệt.
Tiêu Kiệt bước lên bục cao trước điện, cất giọng sang sảng: “Các vị bằng hữu, chiến hữu, ta nghĩ đa số mọi người đã hiểu rõ tình hình, có lẽ vẫn còn một vài người lòng còn nghi hoặc, ta sẽ giải thích rõ một lần ở đây.”
“Trong số các ngươi, có người đã không may bỏ mạng trong trận đại chiến với Hồng Trần đạo nhân, cũng có người vì lý do khác mà chết trong trò chơi. Vì qua đời trong thế giới đặc biệt này nên hồn phách của các ngươi vẫn chưa tiêu tán, mà lưu lạc đến Minh Hà trong U Minh thế giới này chịu khổ ải.
Hôm nay, ta đã thành Tiên, lại đạt được thỏa thuận với Diêm Quân đang cai quản thế giới này, đặc biệt tìm các ngươi về đây, mục đích là để giúp các ngươi đầu thai chuyển thế, tái sinh lần nữa!”
Hắn ngừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm nghị hơn: “Tuy ta đã đắc đạo thành Tiên, nhưng cũng chỉ có thể giúp các ngươi sống lại ở thế giới này. Còn thế giới thực... e rằng không thể quay về được nữa.”
