“Ha ha ha! Phong ca! Ta biết huynh đủ nghĩa khí mà!” Tửu Kiếm Tiên hưng phấn đến suýt nhảy dựng lên, “Năm xưa chúng ta đã liều mạng giúp huynh thành tiên, tiên duyên này tất nhiên phải có phần của chúng ta chứ!”
“Phong ca, tiết lộ một chút đi? Rốt cuộc là tiên duyên gì vậy?” Bạch Trạch cũng xoa tay, mặt mày đầy mong đợi.
Tiêu Kiệt thầm cười khổ trong lòng: “Chết tiệt, lão tử bây giờ cũng có biết nó là cái gì đâu!” Thứ hắn định tranh thủ cho mọi người, dĩ nhiên là sự chỉ điểm của mấy vị thành viên Bổ Thiên Minh như Lâm Huyền Sách, Võ Đạo Tiên Nhân và Diệu Pháp Nguyên Quân. Còn những tiên nhân chỉ thích an nhàn, chưa nói đến việc mời được họ cần trả giá bao nhiêu điểm nhân quả, mà dù có mời được thì cũng đa phần là làm cho có lệ, chẳng đời nào thật lòng truyền thụ pháp môn cao thâm.
Chỉ có mấy vị như Lâm Huyền Sách, bản thân vốn mang chí lớn “cứu thế”, hắn muốn mời họ đến Minh Giới giúp đỡ, vừa hay có thể nhân cơ hội này để họ tiện đường xem xét những người bằng hữu “căn cốt thanh kỳ, tâm tính hơn người” này của mình, rồi “dụ khị”… à không, là thành khẩn thỉnh cầu họ lưu lại chút truyền thừa. Còn về việc mấy vị đó cụ thể sẽ cho thứ gì, thì thật sự phải xem vận khí và tâm trạng của họ rồi.
Về phần mình, với thân phận là người chơi, hắn dường như không thể truyền thụ kỹ năng. Dù cho hắn có thể phá vỡ giới hạn của hệ thống, nhưng là một tiên nhân mới phi thăng, sự hiểu biết của hắn về tiên pháp cũng chỉ là mới học được từ quyển “Tiên pháp sơ giải” trong Tàng Kinh Các sáng nay, bảo hắn đi dạy người khác, hắn thật sự chẳng có chút tự tin nào.
