“Tiểu huynh đệ rời thôn chưa đầy một năm, không ngờ lại có được kỳ ngộ kinh thiên động địa như vậy! Thoát thai hoán cốt, tiên tư đã thành! Lão hán ta năm đó quả nhiên không nhìn lầm người!” Lời này của lão là từ tận đáy lòng, năm xưa lão đã cảm thấy Tiêu Kiệt tuyệt không phải vật trong ao.
“Ha ha, Hoàng lão bá quá khen rồi.” Tiêu Kiệt khiêm hòa cười, “Thuở mới đến, còn phải nhờ Hoàng lão bá và mọi người trong thôn chiếu cố nhiều bề.”
“Ây, hà tất phải khách khí như vậy!” Hoàng Sư Đạo vội vàng xua tay, “Năm đó nếu không có Tùy Phong tráng sĩ và mấy vị dũng sĩ ‘Quy Hương Giả’ của ngươi trượng nghĩa ra tay, liều chết bảo vệ thôn trang, đánh lui cương thi quỷ tướng, thì làm gì có cảnh thái bình yên ổn của Ngân Hạnh Thôn chúng ta ngày nay? Chúng ta cảm kích còn không hết!” Lão nói đoạn, ánh mắt chuyển sang Viên Bạch bên cạnh, “—Vị Viên tiểu huynh đệ đây, là bằng hữu của Tùy Phong tráng sĩ sao?”
Tiêu Kiệt liếc nhìn Viên Bạch đang nháy mắt ra hiệu với mình, cười nói: “Nói là huynh đệ thì đúng hơn.”
“Ha ha ha! Nói không sai, chính là huynh đệ!” Viên Bạch đặt chén trà xuống, ra vẻ lão luyện tiếp lời, đoạn lại nhìn về phía Tiêu Kiệt, “Ta nói này nhị đệ, thấy ngươi mặt mày thảnh thơi, chắc là đã sắp xếp ổn thỏa cho đám huynh đệ kia rồi sao?”
