Nhìn tiểu mã ca ngã trên mặt đất, Tửu Kiếm Tiên không khỏi tiếc nuối.
“Xúi quẩy, giết một dân thường lại tổn thất hơn trăm điểm thanh vọng.”
Hào Diệt nhàn nhạt nói: “Sợ gì chứ, tiêu diệt Nhị Ngưu Sơn được thưởng hơn ba trăm điểm thanh vọng kia mà, tính ra vẫn còn lời chán. Vả lại ngươi đâu phải võ tướng hay thương nhân, thanh vọng đối với ngươi cũng vô dụng. Đi thôi, chúng ta mau về đấu giá trang bị mới là chuyện chính.”
“Khoan đã!” Tửu Kiếm Tiên nói, tiện tay lục soát thi thể của tiểu mã ca.
“Ồ, lại có hơn trăm văn tiền, chuyến này không lỗ.”
