Tiêu Kiệt thầm nghĩ đánh giá này quả không tốt chút nào, nhưng ngẫm lại cũng không phải hoàn toàn vô lý, theo kinh nghiệm của hắn, tiên nhân ít nhiều đều có cảm giác không xem người phàm là người.
Bất kể là Khai Dương Tinh Quân và Thiên Huyền chân nhân, hay Thần Cơ Tử, nghe ý của bọn họ, tiên nhân và phàm nhân là hai loại tồn tại ở những tầng thứ hoàn toàn khác nhau, bởi vậy đối với tiên nhân mà nói, một khi đã thành tiên, phàm nhân liền như lũ kiến hôi, sống chết chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng hắn không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ, tiên nhân, xét cho cùng, bản chất cũng là người, chỉ là có được sức mạnh siêu phàm, nên tâm tính tự nhiên không thể thoát khỏi đặc trưng của nhân loại.
Trong thế gian, đừng nói đến thành tiên đắc đạo, ngay cả việc ngẫu nhiên trúng số rồi vợ chồng trở mặt chẳng phải cũng có vô số ví dụ hay sao.
Những bằng hữu thuở nhỏ cùng nhau vui đùa, một khi trưởng thành, địa vị xã hội cách biệt, từ đó liền trở thành người xa lạ, chuyện này quá đỗi bình thường.
