Bài thơ này cuối cùng cũng ra dáng một chút, tuy vẫn không có gì đặc sắc về văn chương, nhưng ít ra cũng không quá tầm thường.
Còn về ý nghĩa trong đó, dựa vào quá khứ của Viên Bạch thì cũng không khó hiểu.
Nhưng để phòng ngừa bất trắc, Tiêu Kiệt vẫn hỏi lại một lần.
"Viên huynh viết bài thơ này lúc có cảm xúc gì?"
Viên Bạch thở dài: "Lúc đó ta vừa rời khỏi chủ nhân, chạy vào núi rừng muốn tìm chốn tiêu dao, nào ngờ đến đâu cũng vậy, bị man viên kia bắt nạt, bị những con khỉ khác chế giễu, bị yêu quái trong sơn cốc truy sát, cảm thấy còn không bằng đi theo lão chủ nhân, ít ra mỗi ngày còn có thể sống yên ổn, thỉnh thoảng còn được ăn màn thầu.
