“Chỉ mong ông trời rủ lòng thương—”
Đêm xuống, Tần Khôn nghỉ ngơi trong một tiểu viện rào tre đơn sơ trong thôn, tai hắn khẽ động, có thể nghe thấy tiếng bàn tán của thôn trưởng và những người khác. Hiển nhiên, trong mắt bọn họ, dù Tần Khôn có thể chém giết con yêu ngư kia, nhưng trước mặt Ngũ Thần Giáo cũng chỉ có con đường chết. Đợi người của Ngũ Thần Giáo giết Tần Khôn rồi, nói không chừng vẫn sẽ trút giận lên đầu bọn họ!
Mà những thôn dân này chỉ có thể phó mặc cho số phận.
"Bắc Địa này quả thật hỗn loạn, vừa đến đã gặp phải giáo phái nuôi dưỡng yêu ma." Tần Khôn cũng thầm cảm thán, biết Tôn Bách Lý nói không sai. Lãnh thổ Đại Càn hoàng triều tuy cũng là một hồi loạn thế, tai họa bốn bề, nhưng Bắc Địa này rõ ràng còn hỗn loạn hơn, vô pháp vô thiên hơn, người thường chẳng khác gì trâu ngựa, sống nay không biết mai!
Tần Khôn không nghĩ nhiều nữa, bôn ba nhiều ngày, vừa hay có thể nghỉ ngơi một thời gian, cứ yên lặng chờ người của Ngũ Thần Giáo đến là được!
