Đột nhiên, trên mặt Chung Minh Húc hiện lên một tia ửng đỏ. Y khép ngón trỏ và ngón giữa tay trái lại, lăng không điểm ra một kiếm chỉ, một điểm huyết mang nở rộ, chân khí nhanh chóng ngưng luyện, hóa thành một đạo kiếm cương huyết sắc!
Đạo kiếm cương huyết sắc này tản ra một mùi máu tanh nồng nặc, tựa như có thể nuốt chửng con người vào trong, hệt như thi sơn huyết hải. Ngay cả Cố Tuyết Thường cùng những người khác dù cách rất xa, cũng ngửi thấy mùi máu tanh này, trong đầu liền nảy sinh một cảm giác vô lực, tuyệt vọng
Tần Khôn gầm trầm một tiếng, tung ra một quyền đầy phẫn nộ, cương khí bàng bạc, lăng không nện thẳng lên đạo kiếm cương huyết sắc kia.
“Keng!!”
Hai luồng cự lực va chạm trên không, tức thì đất rung núi chuyển, cả quảng trường đều chấn động, nứt ra vô số vết rạn chằng chịt.
