Vương Vô Tích ngây người, lập tức giận dữ mắng Tần Khôn. Vương Khanh Thiên và Vương Phong cũng đều trợn mắt nhìn hắn.
Vương Khanh Thiên càng phẫn nộ nói: “Viễn Trần trưởng lão, tiểu tử này khinh thường uy nghiêm của Vương gia. Chúng ta đã có thiện ý mời hắn, lấy lễ đối đãi, hắn từ chối thì thôi đi, ngược lại còn tự cho mình có chút thực lực mà ra tay với chúng ta. Hãy chém tiểu tử này đi, để người ngoài biết uy nghiêm của Vương gia không thể xâm phạm!”
Vương Khanh Thiên trực tiếp đổi trắng thay đen. Trước đó, bọn họ uy hiếp dụ dỗ Tần Khôn không thành nên đã ra tay cướp đoạt, bây giờ lại nói rằng bọn họ lấy lễ đối đãi, là Tần Khôn ngang ngược vô lý.
“Câm miệng!”
Trung niên áo xám lạnh nhạt thốt ra hai chữ, khiến khóe miệng Vương Khanh Thiên co giật, im bặt không nói. Hắn cũng biết ba người bọn họ đã làm hỏng chuyện, để trung niên áo xám phải đích thân hiện thân đã khiến ngài ấy vô cùng bất mãn rồi.
