Đợi chừng một hơi thở, cửa động liền chui ra một con kiến giáp sắt khổng lồ, toàn thân đen kịt, tựa như khoác lên mình bộ giáp thép, mà khí quan miệng của nó lại đỏ rực một mảng, tựa như khối sắt bị nung đỏ, mơ hồ còn có thể thấy sóng nhiệt cuồn cuộn trên đó.
Mà hai đường chỉ đỏ kéo dài từ khí quan miệng của nó thì men theo hai bên thân thể nó, kéo dài đến tận đuôi, nhìn kỹ còn có thể phát hiện bên trong đường chỉ đỏ này tựa hồ có dung nham lưu chuyển.
“Nuốt của ta nhiều tiên tư như vậy, mới chỉ nhị giai đỉnh phong… Nuôi linh sủng thứ này, quả thực không phải việc người làm!”
Kế Duyên lại quan sát những Chí Hỏa Hành Quân Nghĩ còn lại bên trong Tổ kiến, chỉ riêng những con này, đã nuốt của hắn gần hai vạn khối linh thạch trung phẩm tiên tư rồi.
Hơn nữa con Kiến Vương này còn chưa tấn thăng tam giai…
