Tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết ở đây, chuyện báo thù tạm thời gác lại, đợi ngày sau hẵng nói.
Nhưng đúng lúc Phong Dật Trần xoay người định rời đi, lại chợt phát hiện, sau lưng mình không biết từ khi nào đã có thêm một người.
Đó là một nữ tử che mặt bằng lụa trắng, nàng cứ thế yểu điệu đứng sau lưng Phong Dật Trần, cất giọng thong thả: “Tư Đồ Lão Yêu, chúng ta đều là người cùng một nồi cơm, ngươi không ăn thì thôi, hà cớ gì phải lật cả nồi đi chứ?”
Phong Dật Trần nhìn nàng, không nói gì.
Nữ tử nói tiếp: “Ả điên kia đã tung hoành ngang dọc ở Thương Tây rồi, nếu chúng ta còn đấu đá lẫn nhau… e rằng vẫn sẽ chết trong tay ả, lần này mà chết, chúng ta sẽ chết thật đấy.”
