Hắn không muốn bản thân trong việc tu hành sau này, vì chuyện hôm nay mà sinh ra tâm ma.
Giờ đây đã chẳng còn cách nào, bởi lẽ hắn quả thực đã tận lực rồi.
Hắn cuối cùng liếc nhìn Nhiễm Khôi nơi xa, lòng dâng lên nỗi bất lực cùng thống khổ, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng trong tâm khảm.
‘Xin lỗi, đại sư huynh, ta phải đi rồi.’
Cũng như Kế Duyên biết rõ lựa chọn của Nhiễm Khôi, Nhiễm Khôi cũng tường tận lựa chọn của Kế Duyên.
