Tô Hoài Dân cười phóng khoáng: “Nói gì vậy chứ, Cừu đạo hữu trước đó đã cứu bọn ta một lần rồi.”
"Nếu không có ngươi ở đây, ta đã sớm chết trong tay bọn ma đạo, làm sao còn có thể đứng đây nói chuyện được."
Đối phương đã có lòng như thế, Kế Duyên không nói thêm gì nữa, dồn hết tâm thần nhìn về phía Khương Hoành.
Hắn hít sâu một hơi.
"Sao thế, lần trước bị ta đánh cho sợ rồi à? Lần này lại học khôn ra, còn chưa động thủ đã nghĩ đến mấy trò ma quỷ này... À quên mất, thứ phế vật như ngươi vốn dĩ chỉ biết dùng tà ma ngoại đạo mà thôi."
