Kế Duyên khẽ gọi một tiếng, thân hình hóa thành điện quang, lập tức biến mất tại chỗ.
Khi hắn hiện thân trở lại, đã ở ngoài mười dặm.
Hắn có chút kinh hồn bất định, quay đầu nhìn về phía Tề Hưu.
Chỉ thấy người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn nâng tay phải, giữa ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp một luồng kiếm khí trong suốt.
Lúc này, luồng kiếm khí đang điên cuồng rung động, ngay khoảnh khắc Kế Duyên phát hiện ra cũng chính là lúc luồng kiếm khí này tiêu tán.
