Kế Duyên không cảm thấy trên người mình có thủ đoạn gì có thể lọt vào mắt xanh của Mộng Yểm Chân Quân, nghĩ mãi không ra, cho nên hắn chỉ đành mở miệng hỏi.
“Ha ha, không vội, đợi ta giúp ngươi lấy được món bảo vật này rồi nói sau.”
Mộng Yểm Chân Quân cười ha hả nói.
…Cho nên y đây là muốn ta nợ ân tình trước, rồi sau đó mới để ta giúp y?
Nhưng y đã nắm giữ tính mạng của Cừu Thiên Hải, hoàn toàn không cần thiết phải làm điều thừa thãi như vậy.
