“Ngươi không hiểu đâu.”
Y ngay cả liếc cũng không thèm liếc Hồn Điện Chủ một cái.
Ánh mắt y lại lần nữa rơi trên người Mộng Yểm Chân Quân, trong đáy mắt nhiều hơn vài phần thống khổ, hoặc có lẽ là phẫn nộ: “Sư phụ, người hẳn là biết rõ, người mà sư nương yêu căn bản không phải là ta, nàng chỉ là yêu lại hình bóng của người thời trẻ một lần nữa mà thôi…”
Mộng Yểm Chân Quân không nói gì, nhưng khí tức trên thân y lúc ẩn lúc hiện lại cho thấy tâm cảnh y lúc này vô cùng phức tạp.
“Người có biết đệ tử đã phát hiện ra như thế nào không?”
