“Đại sư huynh khách khí rồi, giữa ta và ngươi nào cần đến những thứ này.”
Kế Duyên vừa nói vừa xoa xoa hai tay.
Trong ánh mắt hắn mang theo một tia hiếu kỳ, lại có chút ngượng ngùng, khiến Nhiễm Khôi bật cười ha hả: “Chẳng hay tiểu sư đệ hiện tại thiếu thốn thứ gì? Cứ nói thẳng ra là được.”
…Hiện tại ta đang thiếu định điểm truyền tống lệnh, đây mới là thứ thật sự có thể cứu mạng.
Kế Duyên lắc đầu: “Hảo ý của Đại sư huynh, tại hạ xin tâm lĩnh.”
