“Vâng.”
Dược Sư Vương lại chắp tay lần nữa, sau đó hóa thành một luồng độn quang rời khỏi nơi này.
Cũng chẳng biết đã đi về đâu.
Đợi lão đi rồi, Hoa Yêu Nguyệt liền thu lại thanh thương bạc trong tay, gật đầu với Kế Duyên: “Được rồi, ngươi ngưng luyện kiếm phôi đi.”
… Không phải chứ, sư phụ, thật sự đơn giản như vậy sao?
