‘Nhưng tại sao lại thế? Cực Uyên đại lục này rõ ràng là một đại lục lớn hơn cả Thương Lạc đại lục, vậy mà lại không nói nhã ngôn mà chuyển sang nói phương ngữ... thật kỳ lạ. Nhưng dù sao đi nữa, ta cũng phải nhanh chóng học được ngôn ngữ của Cực Uyên đại lục, đến lúc đó còn dạy cho tứ đệ.’
Đỗ Uyển Nghi vừa suy nghĩ vừa đi đến một quán rượu mà trước đây nàng từng ghé qua.
Sau khi vào trong cũng không nói gì, chỉ tùy ý chỉ vào mấy tấm thẻ gỗ để gọi món, rồi đến ngồi ở một vị trí bên cạnh cửa sổ.
‘Cũng may là chữ viết giống nhau, nếu không thì đúng là nhìn không hiểu, nghe cũng không xong, vậy mới phiền phức.’
Ngồi ở đây, nghe những lời nói xa lạ truyền đến từ bốn phía, Đỗ Uyển Nghi cũng có chút hoang mang, nàng không khỏi suy nghĩ... Tứ đệ lúc này đang làm gì?
