Liền đưa thư qua, Tống Niệm Thủ nhận lấy xem qua, khẽ "hử" một tiếng: “Vị Điền Châu Vương này, thật sự cam lòng sao?”
Nội dung bức thư rất đơn giản: “Bản vương không có ý tranh thiên hạ, kẻ nào giành được thiên hạ trước, tất sẽ dẫn chúng quy thuận, sau này sẽ an cư tuổi già tại thành cũ Kinh Đô.”
Tống Khải Sơn tiện tay vê lấy một quân cờ, chậm rãi xoa nắn giữa các ngón tay, nói: “Phùng Quốc Ngọc dẫn đầu đánh vào thành Kinh Đô, trên danh nghĩa, hắn đã chiếm được tiên cơ. Trước đây đánh mạnh mẽ như vậy, nay lại có ý thoái lui, ngươi nghĩ vì sao?”
Tống Niệm Thủ hơi suy nghĩ, nói: “Hẳn là ở thành Kinh Đô đã thấy điều gì đó không nên thấy, trong lòng sinh ra kiêng kỵ. Hoặc giả, lấy lui làm tiến, gây mê hoặc kẻ khác, để ngồi hưởng lợi ngư ông.”
“Người này tâm cơ cực sâu, nói là dẫn chúng quy thuận, nhưng lại muốn đợi kẻ thắng thiên hạ lộ diện, không phải thật sự muốn ẩn lui. Theo ta thấy, khả năng sau lớn hơn.”
