Chẳng bao lâu sau, Tống Thừa Thác mở mắt, thấy xung quanh đều là nhà cửa.
Có núi, có sông, còn có một cây đại thụ chọc trời.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thân mình, thấy mình như cọc gỗ, không thể động đậy.
"Thì ra sau khi chết, lại là thế này." Tống Thừa Thác lẩm bẩm.
"Tiểu Xứng Đà, sao gặp nhị thúc mà không biết chào hỏi, thật vô lễ." Một giọng nói vang lên.
