“Chưa chắc.” Tống Niệm Thủ nói: “Chúng ta tung tin ra, bây giờ bán, một mẫu đất mười lăm lượng. Tiền thuê đất của tá điền, bằng với những người khác trong Tống gia trang. Sau này bán, mỗi hai ngày giảm một lượng bạc, mỗi ba ngày tăng một thành tiền thuê.”
“Chẳng phải là cùng nhau gây áp lực sao, người trong tay có bạc, sao lại không thể bằng người muốn có bạc chứ.”
Tống Khải Sơn nghe xong ngẩn người, thủ đoạn này, khiến ông có chút quen thuộc.
Nghĩ kỹ lại, nếu đổi thành mình là thôn dân của những thôn kia, nghe nói vốn dĩ có thể bán mười lăm lượng, bây giờ qua hai ngày lại bán ít đi một lượng, e rằng thật sự sẽ chịu áp lực rất lớn.
Tống Khải Sơn không khỏi cảm khái trong lòng, trên phương diện làm ăn, quả thật không bằng Tống Niệm Thủ.
