“Chuyện này...” Lư Tri Thu lắc đầu, chắp tay nói: “Hạ quan chưa từng suy xét tỉ mỉ đến vậy, kính xin Sở đại nhân chỉ rõ.”
Sở Lam Chu trước tiên chắp tay với Tống Niệm Phong, nói: “Huyện Lâm An nằm giữa bình nguyên, lại không có hiểm trở, tuy được gọi là kho lương của thiên hạ nhưng thực tế những năm gần đây mưa gió bất lợi, sản lượng giảm sút nghiêm trọng, chẳng còn như xưa. Đến đó, ắt sẽ là nơi đầu tiên chịu cảnh hỗn chiến, đây là hạ hạ sách.”
Mọi người nghe xong đều khẽ gật đầu, quả là binh mã chưa động, lương thảo đi trước.
Nơi có nhiều ruộng tốt, quả thật là đất mà binh gia ắt phải tranh giành.
Sở Lam Chu tiếp lời: “Hoàng thất nay chỉ còn lại một mình Lương Vương, lui về kinh sư cố thủ. Dù có thể hiệp thiên tử lệnh chư hầu, song lại trở thành bia ngắm của mọi người. Với sức lực hiện tại của quân ta, chẳng khác nào tự tìm đường chết, đây là hạ sách.”
