Ngu Ngưng Phu "a" một tiếng, vội vàng cúi đầu nhìn áo cưới, rồi lại sờ tóc: "Bây giờ không đẹp sao?"
"Đẹp, đẹp hơn bất cứ lúc nào." Tống Niệm Thủ khẽ cười nói: "Chỉ là ta thích dáng vẻ không bị ràng buộc của nàng hơn, không như bây giờ, cứ như bị trói tay trói chân vậy."
Ngu Ngưng Phu lúc này mới hiểu ý hắn, sau khi xác nhận Tống Niệm Thủ không để tâm, nàng mới ngồi xuống, thoải mái ăn uống.
"Chàng không biết đâu, thiếp sắp nghẹn chết rồi. A, phì phì phì."
"Không ngờ gả chồng lại mệt mỏi đến vậy, đói thì thôi đi, lại còn không được ra ngoài."
