Chạy nạn há lại dễ dàng, xưa nay, bao người bỏ mạng trên đường, vĩnh viễn chẳng thể về cố hương.
Khó khăn lắm mới trốn đến được nơi có cơm ăn, nhưng có lẽ mấy đời sau vẫn phải sống cảnh cơ cực.
Tổ tiên của những người này chưa chắc đã là dân bản địa, cũng có thể từ nơi khác chạy nạn đến, nên thấu hiểu sự lợi hại trong đó.
Lão giả cắn răng nói: “Ta có thể lại đi cầu Tống lão gia, nhưng các ngươi cũng nên đi thêm vài người. Ngoài ra, chỉ điền sản thôi thì chưa đủ. Nay năm nào cũng giảm sản lượng, thuế má lại cao, ai còn muốn ôm thêm gánh nặng?”
“Vậy còn cho gì nữa? Danh xưng hương ẩm tân cũng đã dâng rồi mà.” Có người hỏi.
