TRUYỆN FULL

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 112: Bọn trộm ngu ngốc (1)

Trên lôi đài, hai người đứng đối diện, chắp tay hành lễ.

Từ Hiếu Hậu tuổi trẻ đắc chí, mặt mày phơi phới.

Khổng Sâm nghiêm mình chờ địch, thần sắc ngưng trọng.

“Nhận chiêu!”

Từ Hiếu Hậu ra tay trước để chiếm ưu thế, La Hán quyền cương mãnh nhắm thẳng vào mặt Khổng Sâm.

La Hán quyền đại khai đại hạp, khí thế bàng bạc, tiếng quyền như sấm, lực bùng nổ chấn động.

Khổng Sâm liên tục lùi lại, giữ khoảng cách với Từ Hiếu Hậu.

Chiến pháp Thông Tí Quyền của hắn là phóng dài đánh xa, uy lực ở cuối thế quyền là vô cùng.

Hai người giao đấu mấy chục chiêu, thỉnh thoảng quyền cước va chạm, quyền cước được rót đầy nội kình cứng như sắt thép, phát ra tiếng “keng keng” rung động.

Từ Hiếu Hậu dựa vào Mê Tung Bộ thi triển bất ngờ, làm rối loạn nhịp điệu của đối phương, dần dần chiếm thế thượng phong.

“Tiếc là lúc đến vội vàng không mang theo bạc, nếu không vừa rồi thêm chút tiền cược, có thể kiếm lại số bạc đã thua lần trước.”

Hắn nghĩ thầm, tự cho là nắm chắc phần thắng.

————

Xung quanh lôi đài có rất nhiều người xem trận.

Các học trò trong võ quán đều lo lắng cho tình cảnh của Khổng Sâm, trông hắn có vẻ sắp bại rồi.

Lý Hạc thần sắc bình tĩnh, gã đã nhìn ra thắng bại của trận này, không hề lo lắng cho Khổng Sâm.

Quả nhiên, cục diện trên lôi đài trong khoảnh khắc đảo ngược.

Khổng Sâm cố tình để lộ một sơ hở, Từ Hiếu Hậu quả nhiên trúng kế.

“Vù——!”

Lưng quyền vun vút như sao băng, thế mạnh lực trầm đấm vào lòng Từ Hiếu Hậu, giáng mạnh lên ngực hắn.

Một tiếng “uỳnh” vang lên như trống trận. Từ Hiếu Hậu theo tiếng đó bay ngược ra sau, thân hình văng xa tám mét, rơi xuống bên ngoài lôi đài.

“Cái gì!”

Từ Hiếu Hậu mặt đầy ngơ ngác, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Quyền đó, sao lại tự nhiên kéo dài thêm ba tấc?

Theo phán đoán của hắn, quyền đó không thể đánh trúng hắn, nhưng lại đột nhiên tăng thêm ba tấc, chồng chất nội kình cương mãnh đánh mạnh vào ngực hắn.

Lúc này xương sườn lồng ngực hắn đau nhói, nhưng không bằng sự khó chịu khi chiến bại.

“Từ Hiếu Hậu, thừa nhượng.”

Khổng Sâm cười nhạt chắp tay. Hắn từ khi bắt đầu giao chiến đã mưu tính đòn này, với tâm tính của Từ Hiếu Hậu, tất nhiên sẽ khinh địch, điều này mới khiến hắn có cơ hội bất ngờ một chiêu giành thắng lợi.

Luận về quyền cước công phu, Từ Hiếu Hậu hơi nhỉnh hơn một chút, nhưng khoảng cách giữa hai người không lớn.

Khổng Sâm đột phá Tiên Thiên đã hơn một tháng, chiêu vừa rồi là tuyệt chiêu của Thông Tí Quyền, chỉ khi đạt đến Tiên Thiên mới có thể thi triển: khớp xương lỏng lẻo, co duỗi tự nhiên.

Thông Tí Linh Viên Trang đạt đến Tiên Thiên, hai tay chạm gối, hai cánh tay càng thêm thon dài, khớp vai và khuỷu tay khác người thường.

Lý Hạc đang xem trận vội vàng tiến lên đỡ Từ Hiếu Hậu, mặt mang nụ cười giả tạo: “Từ thiếu hiệp ngươi không bị thương chứ, võ quán của bọn ta có y sư, có cần xem qua cho ngươi không?”

Gã đã biết được thân phận của Từ Hiếu Hậu, tự nhiên không thể bỏ đá xuống giếng, châm chọc cười nhạo hắn.

“Ta không sao.”

Từ Hiếu Hậu đứng dậy, mặt đen sầm lắc đầu nói.

Hắn lại thua rồi, may mà không đặt cược.

Hắn cũng rất dứt khoát, dám làm dám chịu: “Không ngờ Thông Tí Quyền đạt đến Tiên Thiên lại có chiêu thức huyền diệu như vậy, lần này đã mở rộng tầm mắt, bội phục, bội phục.”

“Chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi. Từ thiếu hiệp tuổi còn trẻ đã tấn thăng Tiên Thiên, nền tảng hơi yếu. Luyện thêm vài ngày nữa, Thông Tí Môn của bọn ta không ai là đối thủ của ngươi đâu.”

Lý Hạc biết đối phó với loại thiên tài trẻ tuổi như Từ Hiếu Hậu, chỉ cần cho đủ thể diện là được.

Gã khách sáo tâng bốc một phen, cung kính tiễn Từ Hiếu Hậu ra cửa.

————

Vân An tửu tứ.

Từ Hiếu Vân đang kiểm kê sổ sách.

Tửu tứ của hắn tuy làm ăn lớn, nhưng người cần nuôi cũng nhiều.

Ngoài chi phí thuê mướn người làm của tửu tứ, còn có chi phí của đại gia đình Từ gia.

Tại Từ gia lão trạch, ăn mặc chi dùng của Từ Phú Quý và Giai Trân, chi phí thuê mướn nha hoàn, đều do Vân An tửu tứ phụ trách.

Gia đình vợ con của Từ Hiếu An, các loại chi phí cũng đều đến từ Vân An tửu tứ.

Còn có Từ Hiếu Hậu.

Nói chính xác thì, Từ Hiếu Vân quản lý sổ sách của đại gia đình Từ gia, chứ không phải hắn nuôi sống Từ gia. Vân An tửu tứ có thể phát triển đến bây giờ, không thể thiếu sự nỗ lực chung của mọi người, nguyên liệu nấu rượu chính là lương thực từ ruộng đồng của Từ gia.

“Chưởng quỹ, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Ngay lúc này, có người vội vàng xông vào tiệm, là người làm dưới trướng Từ Hiếu Vân. Toàn thân y phục hắn dính đầy bụi đất, như thể vừa lăn lộn dưới đất.

“Lại là chuyến hàng đưa đến Bồ Diệp huyện xảy ra chuyện sao?”

Từ Hiếu Vân nhíu chặt lông mày.

Người làm mặt ủ mày ê nói: “Lúc đưa đi không sao, trên đường về bị cướp, bạc mất hết rồi, haiz bọn chúng suýt nữa lột sạch quần áo của ta, may mà tha cho ta một mạng, nếu không ta đã không về được rồi. Chưởng quỹ, lần sau đừng phái ta làm việc này nữa, ta thật sự sợ…”

Người làm này được Từ Hiếu Vân thuê từ rất sớm, đã làm việc với hắn nhiều năm, thật thà trung thực, không biết nói dối, thân phận không khác gì phó chưởng quỹ của Vân An tửu tứ.