TRUYỆN FULL

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 121: Kiếp Tu (1)

“Người đâu rồi?”

Gã tráng hán râu ria xồm xoàm tay cầm một thanh trường đao hạ phẩm pháp khí, đuổi theo bóng dáng Từ Phú Quý nhảy xuống khe núi, đảo mắt một vòng lại chẳng thấy bóng hình hắn đâu.

Gã tên Tả Trận, tu vi Luyện Khí tầng năm, xếp thứ hai trong nhóm kiếp tu.

Một bóng người theo sát phía sau gã, là một kẻ có khuôn mặt trắng trẻo, dáng vẻ thư sinh.

Lã Hầu, tu vi Luyện Khí tầng bốn, xếp thứ ba trong nhóm kiếp tu.

“Nhị ca, phía trước là đường cùng, hắn chắc chắn vẫn còn quanh đây. Xem ta dùng Mịch Khí Tầm Tông.”

Gã tay kết một đạo pháp quyết, rồi nhìn về hướng sơn động.

“Hửm? Khí tức của linh ấn đã biến mất, nhưng nơi biến mất lại chính là động phủ của chúng ta. Không lẽ lại trùng hợp đến thế, gã kia tự chui đầu vào lưới, trốn vào tận hang ổ của chúng ta rồi.”

Lã Hầu am hiểu pháp thuật truy tung, trong nhóm kiếp tu gã phụ trách việc theo dõi và truy lùng.

Gã để mắt đến Từ Phú Quý ở phường thị Thanh Khâu, là vì Từ Phú Quý chỉ mới Luyện Khí sơ kỳ, lại còn lưng đeo giỏ tre, che đầu che mặt, dáng vẻ vô cùng cẩn trọng, trông như đang mang theo bảo vật.

“Hê, con mồi này tự dâng đến miệng rồi. Ta đi trước, ngươi yểm trợ phía sau.”

Tả Trận vừa nói vừa đặt trường đao pháp khí ngang ngực, tay kia lại kết một đạo Kim Quang Phù, đề cao cảnh giác bước vào động phủ.

Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Gã sẽ không vì đối phương chỉ là Luyện Khí sơ kỳ mà khinh thường.

Lối vào động phủ nhỏ hẹp và kín đáo.

Thế nhưng, vừa vào bên trong, không gian bỗng trở nên quang đãng, tựa như một thế giới khác. Động phủ cao chừng ba trượng, sâu năm sáu trượng, trên vách đá treo mấy viên dạ minh châu chiếu sáng rực rỡ cả hang động.

Bên trong không có bài trí gì, chỉ có mấy khối đá bằng phẳng nhô lên, bề mặt bị mài nhẵn bóng, là nơi các kiếp tu thường ngày đả tọa tu hành.

Trong góc chất đống vàng bạc châu báu.

Động phủ này là nơi nhóm kiếp tu nghỉ chân và tu hành dạo gần đây.

“Không có?!”

Tả Trận mặt đầy kinh ngạc, động phủ chỉ lớn chừng này, nhìn một cái là thấy hết, căn bản không có chỗ nào để giấu người. Mấy góc khuất tầm nhìn cũng đã được gã xem xét, chẳng thấy bóng dáng kẻ vừa rồi đâu.

Lã Hầu cũng lấy làm lạ, gã rõ ràng đã dò xét thấy khí tức của kẻ đó biến mất tại đây. Gã ngẩng đầu nhìn đỉnh động phủ, lại không tin mà sờ soạng khắp nơi.

“Lão Tam, ngươi đừng mò mẫm nữa, tên đó lẽ nào lại trốn được vào trong đá? Chắc chắn là chạy mất rồi.”

“Không lý nào, một tên lâu la Luyện Khí sơ kỳ mà lại có thể trốn thoát ngay dưới mí mắt chúng ta sao?”

Trong giới tu tiên chớ có xem thường bất kỳ ai, biết đâu kẻ đó thân mang bí bảo độn thuật nào đó, trong chớp mắt đã độn xa ngàn dặm. Chạy thì chạy đi, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, rồi tìm mục tiêu kế tiếp.

Trử Đại đi đâu rồi? Nếu lão ở đây, cũng chẳng đến nỗi để kẻ đó trốn thoát.”

Ngay khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài động phủ truyền đến tiếng động, ngay sau đó có người thong dong bay vào.

Người này vận một bộ trường bào màu xám giản dị, tóc bạc mày bạc, dưới cằm rủ một chòm râu dài trắng muốt phiêu dật, trông có vẻ tuổi tác đã cao.

Lão có nét mặt hiền từ, bề ngoài trông rất giống với hình tượng “tiên nhân thế ngoại” trong nhận thức của phàm nhân.

Thế nhưng, gói đồ dính máu trong tay lão lại phá vỡ khí chất tiên phong đạo cốt này.

Trử Võ Dương, Luyện Khí tầng sáu, tuổi đã hơn một trăm mười, là lão đại của nhóm kiếp tu “ba người thành một bọn” này.

Lão bước vào động phủ, tùy tiện ném gói đồ trong tay vào góc, bạc và ngân phiếu bên trong vương vãi ra ngoài.

“Trử Đại, lão lại đi cướp bạc sao?”

“Trử Đại, nhà lão làm gì mà cần nhiều vàng bạc tiền tài đến vậy?”

Lã Hầu không khỏi tò mò, tu sĩ bọn họ thường không cầu vàng bạc, chỉ muốn linh tinh, linh thạch cùng các tài nguyên tu tiên khác.

Hửm?

Trử Võ Dương nhàn nhạt liếc Lã Hầu một cái, không đáp lời.

Bọn họ có giao ước, không hỏi bất kỳ tin tức nào về gia thế của đối phương, thậm chí không rõ tên họ của nhau. Đây là phương thức hợp tác tốt nhất.

Làm kiếp tu chính là treo đầu trên thắt lưng mà kiếm sống, ai lại muốn sau khi mình chết, gia tài bị đồng bọn dòm ngó.

Trong ba người bọn họ, Tả Trận và Lã Hầu chỉ biết Trử Võ Dương họ “Trử”, gọi lão là “Trử Đại”, ngoài ra không biết gì khác.

Lã Hầu bị ánh mắt cảnh cáo của Trử Võ Dương, nhận ra mình đã lỡ lời, cười gượng hai tiếng rồi chuyển đề tài: “Trử Đại, vừa rồi lão mà có mặt thì tốt rồi. Khó khăn lắm mới nhắm được một con mồi, lại không hiểu sao để mất dấu.”

Trử Võ Dương khoanh chân ngồi trên một khối đá mài nhẵn bóng: “Làm kiếp tu không thể như các ngươi được, phải nhắm vào một con mồi béo bở mà hốt một mẻ lớn. Cứ như hai ngươi, chỉ dựa vào số lượng? Không bị người của Phục Ma Tư truy sát thì cũng bị người nhà họ Lam xử lý.”

Nghe đến “Phục Ma Tư” và “nhà họ Lam”, Lã Hầu sợ đến biến sắc: “Thôi thôi, dù sao ta cũng kiếm được chút linh thạch rồi. Làm thêm hai lần nữa chúng ta sẽ giải tán, giải tán!”

“Nhìn cái bộ dạng nhát cáy của ngươi kìa, đã làm kiếp tu rồi mà còn sợ chết. Không điên cuồng sao sống nổi, chúng ta cướp chính là khí vận tu tiên của kẻ khác, để thành tựu đại đạo của chính mình!