TRUYỆN FULL

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 124: Chủ động (2)

"Mau đi đi, thật là lề mề."

————

Ngoài động phủ, Lã Hầu chờ đợi một lát.

Hắn đột ngột xông vào trong, nhìn đông ngó tây, không thấy bất kỳ bóng người nào: "Thật là chuyện lạ, ta cứ có cảm giác người kia đã dùng thủ đoạn gì đó để ẩn nấp gần đây."

Hắn rất nhạy bén với khí tức, hôm đó rõ ràng cảm nhận được ấn ký linh khí đã biến mất ở nơi này.

“Có lẽ là ảo giác của ta.”

Hắn chợt cảm thấy mình đang đoán mò, lòng đa nghi quá nặng, bèn xoay người rời đi, lần này là thật sự đi rồi.

Không gian nội thể.

Từ Phú Quý vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Ông vừa thấy ba người cùng lúc rời đi, cũng không vội vã ra ngoài.

Ông lo lắng ba tên kia có thủ đoạn đặc biệt nào đó, có lẽ đang mai phục ông cũng không chừng.

Quả nhiên, đám cướp tu lại quay trở lại.

Mãi đến một canh giờ sau, không có chuyện gì xảy ra, ông mới rời khỏi không gian nội thể, cẩn thận quan sát bốn phía.

“Đi!”

Không nán lại lâu, ông tay cầm một thanh phi kiếm, nhanh chóng rời đi.

Tuy ông ẩn mình vào không gian nội thể nhưng không bị người khác nhìn thấy, đây là điểm may mắn.

Nếu đột ngột biến mất trong tầm mắt người khác, vậy thì phiền phức của ông sẽ rất lớn.

Ông thi triển khinh thân thuật, vòng qua hướng đám cướp tu thường xuất hiện, rời khỏi nơi này.

————

Phó gia đại trạch.

Phó Viên Trấn sau khi lo liệu tang sự cho đại nhi tử, liền triệu tập nhị nhi tử Phó Trí Cường, tam nhi tử Phó Trí Nhân, cùng con rể Từ Hiếu Cẩu để bàn bạc sự tình.

Ông đã từ miệng con rể mà biết được đại khái tình hình của đám cướp tu.

“Thù của đại ca các ngươi, ta không thể buông bỏ. Trí Cường, Trí Nhân, các ngươi thấy sao?”

Ánh mắt Phó Viên Trấn lướt qua hai nhi tử.

“Tất cả đều nghe theo phụ thân. Phụ thân nói liều thì chúng ta cứ liều!”

“Người luyện võ chúng ta cốt ở một chữ khí, thưa phụ thân, ta không sợ chết.”

Hai người cũng đều canh cánh trong lòng về cái chết của đại ca.

Phó Viên Trấn muốn báo thù, nhưng lại không muốn để các nhi tử lâm vào hiểm cảnh.

Ông đã hơn sáu mươi tuổi, người thường sống đến tuổi này đã là trạng thái già yếu vô lực, ông thân là võ đạo tông sư, cũng chỉ hơn người thường hai ba mươi năm tráng niên, không quá hai mươi năm nữa cũng sẽ già yếu suy tàn.

Ông không sợ chết.

Nhưng các nhi tử vẫn còn trẻ, còn phải chăm sóc thê nhi của mình.

“Ta sẽ đi một mình. Chỉ cần có thể giết được một tên hung thủ, ta đã mãn nguyện. Ba tên cướp tu không thể mãi ở cùng nhau, nếu ta chỉ đối phó một tên, sẽ có phần thắng.”

Phó Viên Trấn là tông sư tam trọng, ông dùng thực lực võ đạo tập kích tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, tỷ lệ thành công rất cao.

Nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông nhất định phải tự tay giết hung thủ mới có thể hả giận, nếu không hai ba mươi năm tiếp theo trong lòng ông sẽ vướng một cái gai, đến chết cũng không thể giải thoát.

“Phụ thân, không thể!”

“Phó gia chúng ta không có kẻ hèn nhát.”

Hai người không thể trơ mắt nhìn phụ thân đi mạo hiểm báo thù.

Phó Viên Trấn lại trầm mặc hồi lâu, quay đầu nhìn Từ Hiếu Cẩu: “Hiền tế, ngươi là người của Từ gia. Ta đành mặt dày nhờ ngươi về nhà cùng người nhà thương lượng, chuyện này có thể mời các huynh đệ nhà ngươi ra tay tương trợ chăng?

Nếu có thể chém giết đám cướp tu, tất cả bảo vật Phó gia ta sẽ không lấy một xu, chúng ta chỉ muốn báo thù.

Nếu không muốn cũng là lẽ thường tình, chuyện liên quan đến sinh tử, cẩn trọng là hơn.”

Ông chỉ là nhạc phụ của Từ Hiếu Cẩu, bình thường đối đãi Từ Hiếu Cẩu có tốt đến mấy, cũng không thể yêu cầu như với nhi tử của mình.

Hiền tế, rốt cuộc vẫn là người ngoài.

“Được.”

Từ Hiếu Cẩu gật đầu đồng ý, không tiện từ chối nhạc phụ ngay trước mặt.

Trong lòng hắn, với tính cách cẩn trọng của phụ thân, chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này.

Sở dĩ Phó gia cầu cứu Từ gia, là bởi Từ gia hiện nay không còn là Từ gia khi Từ Hiếu Cẩu mới thành hôn.

Mười mấy năm trước khi Từ Hiếu Cẩu nghênh thú Phó Trí Di, Từ Hiếu Cẩu còn chưa đạt tới Tiên Thiên, chỉ là một võ giả cao giai có tư chất Tiên Thiên xuất chúng.

Giờ đây, Từ Hiếu Cẩu đã là Tiên Thiên nhị trọng.

Đại ca hắn là huyện úy có quan tịch, võ giả Tiên Thiên kiêm tu sĩ Luyện Khí.

Lục đệ hắn, thiếu niên Tiên Thiên, danh tiếng lẫy lừng.

Đây là một thế lực không thể xem thường.

————

Từ gia lão trạch.

“Phụ thân đâu rồi?”

Từ Hiếu Ngưu, Từ Hiếu Cẩu, Từ Hiếu Vân về nhà tìm Từ Phú Quý bàn bạc đại sự, nhưng lại không thấy ông.

“Mấy ngày trước phụ thân nói đi xa một chuyến, vẫn chưa trở về.”

Từ Hiếu An cũng lấy làm lạ, đã bảy tám ngày rồi mà phụ thân hắn vẫn chưa lộ diện.

Đi xa?

Mọi người nghi hoặc, phụ thân bọn họ trước đây chưa từng đi xa.

Từ gia bọn họ không có thân thích xa, đi đâu mà đi xa?

“Mấy huynh đệ chúng ta cứ bàn bạc trước xem, việc này có nên làm hay không?”

“Không được, chúng ta cộng thêm Phó môn chủ, cũng không địch lại ba tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.”

“Ngoài Phó môn chủ, còn có hai nhi tử của ông ấy nữa, thực lực đều không yếu.”

“Vẫn là phải xem ý của phụ thân.”

Sau khi mấy người chờ đợi nửa ngày, Từ Phú Quý cuối cùng cũng trở về nhà. Ông vì bị đám cướp tu chặn trong động phủ mà trì hoãn không ít ngày.

Về đến nhà, ông phát hiện các nhi tử đều có mặt.

“Sao vậy?”

“Phụ thân, cuối cùng người cũng về rồi, có đại sự cần thương nghị…”

Từ Hiếu Cẩu ghé tai Từ Phú Quý thì thầm vài câu.

Cướp tu?

Từ Phú Quý kinh ngạc, trùng hợp vậy sao?

Bọn cướp tu kia tác ác đa đoan, ông nhờ có không gian nội thể mới may mắn thoát chết. Những người khác thì không có được may mắn như vậy, số người bị cướp, bị giết không ít.

“Đi, đến mật thất.”

Từ Phú Quý dẫn các con trai đi về phía hậu viện.

Nơi xa, Từ Hiếu Hậu trân trối nhìn, mỗi lần phụ thân cùng các huynh trưởng nghị sự đều không cho hắn đi cùng.

Nhưng lần này, tình hình đã khác xưa.

“Lục Tử, ngươi cũng đến đây!”

Tiếng gọi này của phụ thân khiến Từ Hiếu Hậu sáng bừng mắt, mừng rỡ bước theo.

Giờ hắn đã là Tiên Thiên, có thể biết bí mật của gia tộc, đã là người lớn rồi!

Mật thất dưới lòng đất.

Dưới ánh sáng lờ mờ, mọi người trong Từ gia cùng bàn bạc đại sự.

Trước mặt Từ Phú Quý, Đại Ngưu, Tam Cẩu, Tứ Vân, Ngũ An, Lục Tử đang ngồi quây quần.

Mọi người ngươi một lời ta một tiếng, giúp Từ Phú Quý biết được không ít chuyện mà đám cướp tu gây ra gần đây.

“Tam Cẩu, nhạc phụ của ngươi nói nếu chúng ta ra tay tương trợ, tất cả bảo vật đều sẽ giao cho nhà chúng ta, bọn họ không cần đến ư?”

“Vâng.”

Từ Hiếu Cẩu kinh ngạc, lẽ nào phụ thân lại tham lam bảo vật? Đây không phải là tính cách của người.

“Chuyện này, có thể làm!”

Quyết định này của Từ Phú Quý khiến mọi người vô cùng bất ngờ.

Trong mắt các con trai, phụ thân của họ trước nay luôn kín đáo cẩn trọng, sao lần này lại đồng ý một hành động nguy hiểm như vậy?

Từ Phú Quý đồng ý là vì đã cân nhắc thấy chuyện này có rất nhiều lợi ích.

Đám cướp tu kia đã trở thành hòn đá ngáng đường phát triển của Từ gia.

Từ Phú Quý muốn đến phường thị Thanh Khâu để bán linh thực, mua linh đan, mà đám cướp tu chính là mối đe dọa rất lớn.

Bọn chúng từng cướp bạc của tửu quán Vân An, cản trở việc làm ăn của tửu quán, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu có thể diệt trừ đám cướp tu, Từ Hiếu Ngưu đang làm huyện úy có thể ghi được một công lớn.

Diệt cướp tu đoạt được bảo vật, đối với một Từ gia đang thiếu thốn tài nguyên mà nói là vô cùng quan trọng.

Hơn nữa còn có Phó gia tương trợ, chuyện này có thể làm!

Từ Phú Quý quả thực là người cẩn trọng, nhưng chuyện một công được nhiều việc như vậy bày ra trước mắt, ông không có lý do gì để từ chối.

“Cứ mãi bị động phòng thủ, đã đến lúc phải chủ động một lần, quét sạch trở ngại trên con đường phát triển của gia tộc!”

Ông thầm nghĩ.