Xung quanh tòa đại trạch ba gian của Lưu gia, từng binh sĩ mặc binh phục, khoác giáp đeo đao đã vây chặt, ngăn không cho bá tánh gần đó lại gần.
"Cộp cộp cộp..."
Giữa những tiếng bước chân nặng nề, Từ Hiếu Ngưu bước qua ngưỡng cửa, đi ra khỏi đại trạch của Lưu gia.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, cảnh tượng vừa thấy trong trạch viện khiến hắn có chút lợm giọng.
Người phát hiện sớm nhất là một nha hoàn của Lưu gia, nàng dậy sớm đổ bô cho chủ nhà, nào ngờ vừa bước vào nội viện đã thấy đầy đất là máu và thi thể.
Từ Hiếu Ngưu không phái ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi, vì không cần thiết, thủ đoạn của ma tu đã quá rõ ràng, đây không phải chuyện bọn họ có thể xử lý.
"Đại ca, tình hình thế nào?"
Từ Hiếu Hậu vừa từ nhà chạy tới, hắn nghe trong thôn đồn rằng Lưu gia chết rất nhiều người.
Thảm họa như vậy đã lan truyền khắp thôn Bách Hác.
Hắn vừa nói vừa đi qua đám binh sai, định vào đại trạch của Lưu gia xem xét. Hắn có một chức vị trong huyện doanh của Từ Hiếu Ngưu, tuy có quan chức nhưng chỉ là một sai dịch bình thường không có quan tịch.
"Ngươi đừng vào xem."
Từ Hiếu Ngưu giơ tay cản hắn lại: "Chuyện này ngươi không giúp được đâu."
"Sao thế, là ma tu ư?"
Từ Hiếu Hậu hạ thấp giọng, hắn nghe người khác nói rồi, kiểu chết thảm như vậy, ngoài ma tu ra thì còn có thể là ai?
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, một luồng khí tức từ xa bay tới.
Kinh Trác, Tư trưởng Phục Ma ti của huyện Đồng Cổ, Luyện Khí hậu kỳ.
Kinh Trác đáp xuống đại trạch của Lưu gia, sau khi xem xét kỹ lưỡng thì bước ra, vẫy tay gọi Từ Hiếu Ngưu: "Từ huyện úy, ngươi lại đây."
"Kinh tư trưởng."
Từ Hiếu Ngưu cung kính bước đến trước mặt Kinh Trác hành lễ.
Hắn là võ quan huyện úy, quản lý trị an của huyện Đồng Cổ. Kinh Trác là Tư trưởng Phục Ma ti, cũng bảo vệ sự an toàn cho huyện Đồng Cổ, nhưng là đối phó với hạng kiếp tu, ma tu.
Trên danh nghĩa, Kinh Trác không có quyền quản hạt Từ Hiếu Ngưu, nhưng trên thực tế, chức trách hai bên có giao nhau, cần phối hợp với nhau.
"Từ huyện úy, ta nhớ ngươi chính là người của thôn Bách Hác phải không?"
"Phải."
"Lưu gia này từng đắc tội với người tu tiên nào ư? Thủ đoạn không giống ma tu thông thường, mà giống đến để báo thù hơn."
Kinh Trác đưa ra phán đoán của mình.
Ma tu hành sự kín đáo, lại có mục tiêu chính xác. Diệt môn cả một gia đình hơn mười mấy mạng già trẻ lớn bé thế này, khả năng đến báo thù là rất lớn.
"Người tu tiên?"
Từ Hiếu Ngưu suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra tu sĩ nào có thù với Lưu gia. Chuyện Triệu Soái và Lưu gia kết thù, được tiên nhân nhận làm đồ đệ, xảy ra sau khi Từ Hiếu Ngưu đi lính, nên hắn không có ấn tượng sâu sắc, chỉ là nhiều năm trước từng nghe tam đệ nhắc qua.
"Ta sẽ phái người điều tra kỹ lưỡng." Hắn đáp lại.
"Phái thêm người đi tuần tra khắp nơi, phàm là nhà nào có người mất tích, bất kể nam nữ già trẻ, hay những người chết bất đắc kỳ tử, đều phải chú ý."
Kinh Trác lại dặn dò.
"Vâng."
"Có tình hình gì thì kịp thời báo cáo cho Phục Ma ti, nơi này giao cho ngươi lo liệu hậu sự."
Kinh Trác nói xong định rời đi thì thấy một người bước tới.
"Bái kiến Kinh tư trưởng, tại hạ là Từ Hiếu Hậu."
Từ Hiếu Hậu nghĩ đến "ma tu", không nén được lòng mà bước tới. Linh khí toàn thân hắn thu hết vào đan điền, nội kình từ thận cung tuôn ra, luân chuyển trong kinh mạch, hiển lộ khí huyết hùng hồn.
"Là lục đệ của Từ huyện úy phải không, ta có nghe qua. Một thân nội kình này của ngươi, chắc phải đến Tiên Thiên tam trọng rồi nhỉ?"
Kinh Trác nhìn từ trên xuống dưới Từ Hiếu Hậu trẻ tuổi trước mắt.
"Phải, Tiên Thiên tam trọng."
"Đến dưới trướng ta làm Phục Ma Vệ thì thế nào? Nếu lập được công lao, phần thưởng sẽ không thiếu của ngươi đâu."
Võ giả Tiên Thiên tam trọng có thực lực còn mạnh hơn tán tu Luyện Khí tầng ba thông thường, làm một Phục Ma Vệ giúp đối phó ma tu hoặc kiếp tu cũng có thể hữu dụng.
"Tạ Kinh tư trưởng đã ưu ái, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình."
Từ Hiếu Hậu chủ động bước tới, chính là vì muốn tìm một thân phận "Phục Ma Vệ" ở Phục Ma ti.
"Trước mắt chính là cơ hội, ngươi hãy nắm chắc lấy."
Kinh Trác dứt lời, liền bay đi.
Ma tu xuất hiện ở huyện Đồng Cổ, đối với hắn vừa là chuyện tốt cũng vừa là chuyện xấu.
Chuyện xấu là, nếu không bắt được ma tu, ấy là hắn thất trách.
Chuyện tốt là nếu bắt được ma tu, sẽ được tính là công lao của hắn. Ma tu thực lực càng mạnh, gây ra thương vong càng thảm khốc, công lao hắn bắt được ma tu sẽ càng lớn.
Với tu vi Luyện Khí tầng chín của hắn, nếu lập được đại công, lại thêm chút vận động, có khả năng sẽ được quận nha ban cho một viên Trúc Cơ Đan.
Đây chính là ưu thế khi là một "tiên quan".
Tiên duyên Trúc Cơ ở nơi khác là thứ cầu mà không được, còn "tiên quan", chỉ cần có công lao, có quan hệ với cấp trên, là có thể nhận được tài nguyên quý giá như Trúc Cơ Đan.
————
"Lục tử, ngươi làm gì vậy! Huyện doanh của ta không chứa nổi ngươi hay sao, mà cứ nhất quyết đi làm Phục Ma Vệ?"
Từ Hiếu Ngưu giận dữ nhìn Từ Hiếu Hậu.
Vừa rồi có Kinh Trác ở đây hắn không tiện lên tiếng, bây giờ trách mắng ngăn cản dường như đã muộn.
Phục Ma Vệ toàn giao thiệp với ma tu, kiếp tu, liệu có an toàn không?