Vương Dục không ngờ Thanh Dương lại là một diệu nhân như vậy, tính kỹ ra cũng chỉ mới gặp hai lần, việc gã thuật lại chi tiết, chẳng qua chỉ là lời hẹn ước sau lần đầu gặp mặt trao đổi tình báo.
Gã nói tường tận như vậy, đủ thấy sự thành tín.
Nay lại hứa cho hắn mượn bảo vật, bất kể thật giả, chỉ riêng giọng điệu quả quyết đáp ứng ấy đã đủ biết gã là người không tệ.
Nếu đã vậy, hắn cũng không cần phải đắn đo thêm nữa.
“Đạo huynh, sau khi chuyện ở Đông Cực Kinh kết thúc, đa số tu sĩ ngoại lai đều đã rời đi, nhưng cũng có kẻ ở lại.
