Một con rết toàn thân đen kịt, mang vằn đỏ rực, từ miệng gã bò ra, rít lên với Vương Dục.
"Đối với tán tu, chỉ dựa vào miệng lưỡi thì vô dụng, hướng ngươi bỏ chạy không thể nào là giả được, ngươi không phải người của Hoàng Tuyền Quan!"
Vương Dục không còn biện bạch, tư duy của đối phương quá rõ ràng, có một bộ lý luận của riêng mình, lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Xem ra không thể thoát được rồi.
"Tiểu tử, bản tọa nói lại lần nữa, bảo vật... giao ra đây!"
