Đối với con hồ ly ngu ngốc chỉ toàn nghĩ đến chuyện song tu này, Vương Dục chỉ biết câm nín.
"Đến quê nhà của ngươi rồi, chuyến đi Thiên Cung lần này, ngươi sẽ theo hầu bên cạnh ta."
"Hửm?"
Tuyết Ngọc lúc này mới bừng tỉnh, một luồng sáng trắng như tuyết từ trong tay áo chui ra hóa thành hình người, thân hình yểu điệu quyến rũ, yếu ớt tựa vào bên cạnh Vương Dục.
Trông vô cùng đáng thương.
