Gặp được cơ hội thế này mà không nắm bắt, trong lòng hắn ngứa ngáy như có mèo cào, khó chịu vô cùng.
“Tuyết Ngọc!”
Thân ảnh đang lao đi vun vút bỗng khựng lại, Vương Dục thả Tam Vĩ Tuyết Hồ ra. Khi nó còn đang ngơ ngác nhìn hắn, Vương Dục đã tháo trâm cài tóc, đặt cả Thái Âm Dưỡng Sát Quan và Sát Thi đính trên đó vào miệng Tuyết Ngọc, đồng thời cởi áo khoác lên người nó, dặn dò:
“Ngươi cứ chạy thẳng về phía trước, dốc toàn lực! Nếu cảm thấy kiệt sức thì dùng cực phẩm đan dược trong túi áo này. Lỡ như bị đuổi kịp, hãy ném Sát Thi ra để cầm chân đối phương.”
Chuyện này...
