Năm đó Từ Phượng Niên chính là nghe nói trên núi có động thiên phúc địa xếp hạng cực cao của Đạo giáo, nên mới rời quan đạo lên núi. Kết quả giữa ban ngày lại gặp phải một đám đạo tặc cướp đường, ngươi đuổi ta chạy, quả thực là vô cùng chật vật. Từ Phượng Niên nghĩ tới nghĩ lui khóe miệng liền cong lên, nếu không phải biết Lão Hoàng là Kiếm Cửu Hoàng, có lẽ còn rất lâu nữa mới biết tên thiếu răng cửa thích uống hoàng tửu này lại là một cao thủ nhỉ? Khi đó Từ Phượng Niên cưỡi trên lưng ngựa, còn Lão Hoàng lại ở dưới ngựa, vác hòm mang hành lý chạy như điên, không hề chậm chút nào. Với thân hình gầy yếu đó, nếu là người thường, đâu ra khí lực dồi dào như biển, theo tuấn mã chạy nửa ngọn núi? Khi ấy sao lại không nghĩ ra nhỉ?
Từ Phượng Niên hoàn hồn, dựa vào ký ức nhìn cảnh vật quen thuộc, cười nói: “Lữ Tiền Đường, lên trên thêm một dặm nữa, có một đạo quán bỏ hoang, ngươi hãy đi dò la trước một chút.”
Lữ Tiền Đường lĩnh mệnh rời đi.
Trên núi ẩm ướt, Ngư Ấu Vi có chút lạnh, ôm chặt Võ Mị Nương. Từ Phượng Niên liếc thấy liền dịu giọng nói: “Tối nay nàng và Khương Nê cứ ngủ trong xe ngựa.”
Ngư Ấu Vi thần sắc phức tạp, hạ mi mắt, nhìn Võ Mị Nương đang ngẩng đầu.
