Chẳng ngờ một trăm khinh kỵ tinh nhuệ dắt ngựa này lại đi đến bên bờ suối, vị tướng quân mặc trọng giáp cầm kích dẫn đầu tháo mũ giáp ra, cười nhìn về phía đám đạo tặc hiếm có thiện tâm của Lão Mạnh đang tụ tập lại, cố gắng nói khẽ: “Mạt tướng Ninh Nga Mi. Điện… Từ công tử đã dặn, không được quấy rầy Lão Mạnh tiên sinh, chỉ là kỵ binh quân ta xưa nay coi chiến mã như đồng đội, trên đường lên núi không tìm thấy nguồn nước, đành phải mạo muội đến làm phiền, mong Lão Mạnh tiên sinh chớ trách.”
Lão Mạnh cất giọng Ung Châu đặc sệt, ngơ ngác hỏi: “Tướng quân nói gì vậy?”
Ninh Nga Mi vỗ vỗ con chiến mã yêu quý toàn thân đen như mực bên cạnh, mỉm cười nói: “Ngựa cần uống nước, tiện thể nghỉ ngơi chốc lát.”
Tảng đá lớn trong lòng Lão Mạnh rơi xuống, lão sảng khoái nói: “Tướng quân đừng khách sáo, cứ uống thoải mái, uống cạn cả suối cũng không sao!”
Ninh Nga Mi khẽ ôm quyền, quay đầu lại, giọng điệu lập tức trở nên nghiêm nghị: “Trong một nén hương, khẩn trương!”
