Long Hổ Sơn Tề Huyền Trinh, vũ hóa đăng tiên, tử khí đông lai, những điều này liên kết lại, lọt vào tai ba tên tay sai vương phủ Lữ Dương Thư trong sân, quả thực như sấm sét giữa trời quang.
Ngay cả Ngụy Thúc Dương cũng trợn mắt há hốc mồm, lão giả cụt tay này kiếm thuật siêu phàm, hai kiếm dễ dàng xuyên phá Phù Tướng Hồng Giáp, quả thật kinh thế hãi tục. Nhưng bất kể kiếm thuật có mãnh liệt bá đạo đến đâu, trong mắt bốn người, lão cũng chỉ là một cao thủ Nhất phẩm. Cảnh giới ấy tuy khó cầu, nhưng những cao nhân như vậy, chỉ cần theo thế tử điện hạ du ngoạn giang hồ, rồi cũng sẽ gặp được vài người.
Thế nhưng, trăm năm giang hồ anh tài xuất hiện lớp lớp, được mấy người như Tề Huyền Trinh? Một người ngoại tộc lại có thể áp chế Triệu thị Thiên Sư phủ suốt nửa giáp tử, Long Hổ Sơn một ngàn sáu trăm năm qua có mấy ai làm được? Lão đầu khoác áo da dê tự xưng có thể giao đấu với Tề Tiên nhân, thậm chí bức bách vị Đại Chân Nhân kia phải tử khí đông lai chiêu thiên lôi?
Chẳng phải lão khoác lác hơi quá rồi sao?
Không ngờ Khương Nê chỉ nhíu mày nói: “Ngươi phiền quá!”
