TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 187: Tiên Thủ Ngũ Thập (1)

Kẻ xem nhẹ thù oán thì ít ân nghĩa, kẻ xem nhẹ nghĩa khí thì ít tình cảm, kẻ xem nhẹ hiếu đạo thì vô tình nhất. Thế tử điện hạ là hạng người nào? Vô số hoa khôi Bắc Lương nói hắn đa tình, công nhận vẻ ngoài vàng ngọc, còn kẻ sĩ thư sinh lại đồng thanh nói hắn vô nghĩa, khẳng định bên trong mục nát. Từ Phượng Niên sớm đã không còn bận tâm những lời đàm tiếu ấy, lúc này chỉ cùng Triệu Ngọc Đài, người đã cởi bỏ giáp trụ, bước vào Quan Âm Đình ngồi xuống. Chẳng rõ vì sao, nàng nữ đạo cô trên Thanh Thành Sơn lại có vóc người vạm vỡ hơn cả Từ Phượng Niên. Hai người vai kề vai ngồi bên nhau, có chút khôi hài, tựa như thế tử điện hạ đang nép mình e ấp. Từ Phượng Niên không thể che giấu niềm vui khôn xiết trong lòng, ngắm nhìn Triệu cô cô.

Nữ tỳ mặc giáp Triệu Ngọc Đài, kiếm thị của kiếm quán trẻ tuổi đời trước của Ngô gia Kiếm Trủng. Kiếm thị là những người ngoại tộc được chọn từ nhỏ, cùng chủ nhân lớn lên, được bồi dưỡng cẩn thận, cả đời vì chủ nhân mà nuôi kiếm, dưỡng kiếm cho đến khi táng kiếm, một vai trò thầm lặng. Mỗi người đều có tạo nghệ kiếm đạo xuất chúng từ nhỏ, thậm chí không thiếu những kiếm thị cường đại mà trước hai mươi tuổi kiếm thuật đã vượt qua chính kiếm chủ. Sau khi chủ nhân trưởng thành, kiếm thị chỉ phụ trách mài giũa kiếm tâm kiếm đạo, không cần phải vì chủ nhân mà xả thân, thậm chí điều này còn bị Ngô gia Kiếm Trủng nghiêm cấm, chính là để tránh kiếm sĩ Ngô gia ỷ thế mà không kiêng dè, việc này chẳng những vô ích mà còn có hại cho việc tu hành kiếm đạo thượng thừa.

Ngô Lục Đỉnh một thân áo xanh vác kiếm xuống phía nam, trong bóng tối ắt sẽ có một kiếm thị như hình với bóng theo sau.

Mỗi một kiếm sĩ trẻ tuổi của Ngô gia khi xuất sơn luyện kiếm, không ai không phải là thiên tài kiệt xuất. Một khi rời khỏi Kiếm Trủng, họ chỉ có hai khả năng: trở thành đệ nhất nhân kiếm đạo, vinh quang trở về Kiếm Trủng, hoặc chết trên đường tu hành, không được chôn cất trong Kiếm Trủng, thậm chí không đủ tư cách mang bội kiếm về gia tộc. Chết ở đâu, chôn ở đó, kiếm thị sẽ cả đời trông mộ, giữ kiếm.

Từ Phượng Niên khẽ hỏi: "Cô cô, sao người lại ở trên Thanh Thành Sơn?"

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất