Khương Nê đưa tay ra, Từ Phượng Niên ngẩn người một lát, hỏi: “Việc gì?”
Khương Nê cứng nhắc nói: “Bạc.”
Từ Phượng Niên ha ha cười nói: “Được, lúc này ngươi đã kiếm được mấy trăm lượng bạc rồi, ngươi muốn lấy bao nhiêu? Nhưng ta tốt bụng nhắc nhở một câu, ngươi cứ báo danh hiệu của ta, xem ai dám đòi tiền của ngươi, hà tất phải lãng phí tiền công mà ngươi vất vả đọc sách mới kiếm được.”
Khương Nê cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta cũng là loại người chuyên dùng mưu mẹo cướp đoạt như ngươi sao?”
Từ Phượng Niên bị chọc cười, tủm tỉm nói: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu bạc? Lấy hết mấy trăm lượng sao? Hay là ta cứ ghi nợ cho ngươi mấy ngàn lượng hoàng kim, như vậy ngươi có thể đọc sách mấy đời cũng không hết.”
