Khương Nê gật đầu lia lịa, nắm chặt nắm đấm, sắc mặt giãn ra nhiều.
Nào ngờ Từ Phượng Niên bỗng đổi giọng, cười âm hiểm nói: "Nhưng đừng quên, cũng như ngươi vừa nói Tĩnh An Vương muốn đối phó ta thì phải điều động hai ba ngàn binh mã, có thể thấy địch nhân bản lĩnh càng lớn, thanh thế càng phải tăng theo. Quỷ thành Tương Phàn nếu không có hung hồn lệ quỷ khó hàng phục, hà tất triều đình phải đổ tiền của như vậy?"
Khương Nê lại bị dọa đến ngây người.
Từ Phượng Niên tiện tay ném cung tên cho một khinh kỵ Bắc Lương đang thu hồi mũi tên ở tầng dưới, rồi bước đến bên Khương Nê, hạ giọng nói: "Ta đây, không chỉ có Ngụy gia gia trợ trận, trên người còn mang theo nhiều pháp khí đạo môn. Đến Tương Phàn, ngươi cứ ngủ cùng ta, cùng giường là tốt nhất, không thì cũng phải cùng phòng."
Khương Nê một cước đá vào đầu gối Từ Phượng Niên, giọng nức nở phẫn nộ: "Ta thà bị dã quỷ hại chết, cũng không ở cùng ngươi!"
