Chiếc xe ngựa từ Tĩnh An Vương phủ trông có vẻ đơn sơ, nhưng thực ra bên trong lại khác hẳn, vách xe toàn là gỗ đàn hương thượng hạng, đặt một lư hương đàn mạ vàng có đế bằng ngọc dương chi. Bùi Vương Phi lên xe, đặt cuốn 《Trận tuyết đầu tiên》 xuống, ngồi xếp bằng, dáng người đầy đặn, thuần thục đưa tay đốt lên làn khói đàn hương lượn lờ, im lặng không nói. Tĩnh An Vương Triệu Hành và Thế tử Triệu Tuân ngồi đối diện nhau, Triệu Hành nhắm mắt xoay chuỗi niệm châu chỉ còn một trăm lẻ bảy hạt bồ đề. Dù là chuyện lớn đến đâu, Tĩnh An Vương nhất định phải tụng kinh xong mới mở mắt. Dù biết phụ vương như lão tăng nhập định, Triệu Tuân vẫn chỉ dám dùng khóe mắt liếc nhìn mẫu thân trên danh nghĩa, một cái liếc phức tạp rồi thu về, không dám nhìn nữa. Tĩnh An Vương niệm kinh trăm lần nghìn lượt, đến khi mở mắt, đã gần về tới vương phủ, hắn bình thản nói: “Tuân nhi, ngươi đã biết lỗi chưa?”
Triệu Tuân ngồi nghiêm chỉnh, hổ thẹn nói: “Ta đã biết lỗi.”
Triệu Hành không truy cứu, cũng không vạch trần, hắn vén rèm nhìn ra ngoài xe, thản nhiên nói: “Thật là không nhìn thấu được đứa trẻ đó rồi, đều do bản vương vẽ rắn thêm chân, đi một nước cờ sai lầm.”
Nói đến đây, Tĩnh An Vương sắc mặt âm trầm, liếc xéo Bùi Vương Phi đang cúi đầu ngoan ngoãn. Thấy nàng như con rối gỗ không chút phản ứng, hắn càng thêm tức giận, nắm chặt chuỗi hạt, hít sâu một hơi, quay đầu nói với Triệu Tuân: “Trên hồ Xuân Thần, ngươi muốn thừa lúc hỗn loạn mà nhất kích tất sát, rồi đổ tội cho đám con cháu Thanh Đảng kia. Tâm tư thì có, nhưng khả năng xét đoán thời thế vẫn còn non kém. Từ Phượng Niên là ai chứ, Từ Què cả đời này đều trông cậy vào hắn để gánh vác cả cơ nghiệp Bắc Lương. Ngươi thật sự cho rằng vài tên nô tài nuôi dưỡng, thêm Ninh Nga Mi và một trăm thiết kỵ là đủ sao? Như vậy chẳng phải quá xem thường giang hồ này sao? Không có lão võ phu họ Lý kia, Từ Phượng Niên đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.”
Triệu Tuân cúi đầu nói: “Phụ vương dạy phải.”
