TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 305: Một Nhát Đâm (1)

Khi Phù tướng Hồng giáp sắp phá đất ám sát Thế tử điện hạ, Ngô Lục Đỉnh rõ ràng cảm nhận được Lý Thuần Cương có phần phân thần, áp lực lão tạo ra tuy không hề suy giảm, Thanh Xà Kiếm Cương quấn quanh lợi kiếm vẫn dài đến một trượng, nhưng hắn biết đây chính là thời cơ đón kiếm tốt nhất.ஜ۩۞۩ஜ ஜ۩۞۩ஜ Kiếm thị tâm ý tương thông với Ngô Lục Đỉnh không chút do dự liền để danh kiếm Tố Vương ra khỏi vỏ, Ngô Lục Đỉnh song tay áo khẽ cuốn, biến hai lùm lau sậy bị nhổ bật gốc phía sau thành hàng chục thanh kiếm, hòng ngăn cản Thanh Xà kiếm khí hùng hậu của lão kiếm thần, định bụng lùi lại đón lấy Tố Vương Kiếm. Nào ngờ Lý Thuần Cương cười lạnh một tiếng, chiếc áo da cừu rách rưới trên người co lại rồi phồng lên, khí cơ cuồn cuộn bỗng chốc tản ra, một hơi đánh bật cơn mưa kiếm lau sậy sắc bén hơn hẳn binh khí thông thường. Thanh kiếm ba thước trong tay lão cùng kiếm khí vốn đã dài như thương mác, giờ phút này càng như ngân hà đổ xuống, cuồn cuộn tràn ngập về phía Ngô Lục Đỉnh, mà Tố Vương Kiếm cách Ngô Lục Đỉnh vẫn còn một khoảng.

Lý Thuần Cương thân kinh bách chiến, chưa nói đến kiếm thuật và kiếm cương đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, mỗi lần dừng chuyển khi đối địch đều thiên y vô phùng. Cái vẻ phân thần tưởng chừng như lẽ đương nhiên này, chẳng qua là lão cố ý để lộ một sơ hở cho hậu sinh Ngô gia này mà thôi. Gia học mà Ngô Lục Đỉnh được kế thừa có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, thiên hạ độc nhất. Nhưng ở Kiếm Trủng luyện khô kiếm, những lão kiếm sĩ bên ngoài danh chấn thiên hạ, bên trong lại chỉ là kiếm nô của Ngô gia, dù có mớm cho bao nhiêu chiêu thức đi nữa, chung quy vẫn không bằng khi đối trận thực sự, không hề có chút khuôn sáo nào. Đối mặt với việc kiếm chủ thân lâm nguy cảnh, nữ kiếm thị đưa Tố Vương ra quả nhiên như lời đồn bên ngoài, không hề động lòng. Đôi mắt lạnh lùng của nàng nhìn về phía lão kiếm thần tay áo ẩn Thanh Xà, khí phách ngút trời. Giao tranh ác liệt đến đây, kiếm khí của Lý Thuần Cương đã xem như kinh người, nhưng nàng tin chắc rằng vẫn còn một khoảng cách với Lưỡng Tụ Thanh Xà kia. Hiển nhiên kiếm chủ trong tay không có kiếm, căn bản không cách nào bức bách vị lão tiền bối đã khiến Kiếm Trủng phải cúi đầu suốt ba mươi năm này thi triển tuyệt kỹ thành danh.

Kiếm quan đời này vừa ra chốn giang hồ đã phải tàn lụi? Tay áo Ngô Lục Đỉnh không gió mà phần phật, không biết là do khí cơ trong cơ thể vận chuyển, hay là do kiếm cương lạnh lẽo thấu xương áp chế, thần sắc hắn bình tĩnh, hai ngón tay bấm kiếm quyết, khẽ nói: “Khai Hạp.”

Ta lấy tĩnh khí ngự kiếm lên Côn Lôn.

Tố Vương Kiếm bay thẳng đến sau lưng Ngô Lục Đỉnh như bị một vật gì đó dẫn dắt, vẽ ra một đường cong hình trăng lưỡi liềm, tốc độ không giảm mà ngược lại càng bay càng nhanh, cuối cùng thậm chí đã nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Hiển nhiên khác với Thiên Cương Kiếm Trận do thuật sĩ Ngụy Thúc Dương bố trí, đây mới chính là phi kiếm lấy đầu người của tiên nhân! Tuy rằng đây chỉ là một hình thái sơ khai, nhưng đủ để chứng minh Ngô gia Kiếm Trủng anh tài lớp lớp. Phải biết rằng trước khi Lý Thuần Cương thành danh, cho dù hai trăm năm trước Ngô gia chín kỵ chín kiếm tiến vào Bắc Mãng, đánh bại một vạn thiết kỵ tinh nhuệ, chỉ có ba người sống sót trở về, nhưng vẫn là Ngô gia với câu nói “Thiên hạ kiếm ý có một thạch, ta độc chiếm tám đấu”! Chỉ tiếc là trong một trăm năm này liên tiếp xuất hiện Lý Thuần Cương và Đặng Thái A, Ngô gia mới không còn phong thái của năm trăm năm trước.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất