Bất ngờ thay, Từ Phượng Niên dừng bước, quay đầu cười nói: "Sớm đã biết nàng thèm muốn thân thể bổn thế tử đã lâu, nhưng chuyện này, thật sự không thể một lời đáp ứng ngay được."
Ngụy Thúc Dương bị trọng thương nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, lão đưa tay vuốt râu, cười mà không nói. Thư Tu bị vạch trần bí mật thầm kín trong lòng, nàng đỏ bừng mặt, rồi chợt bật cười đến chảy nước mắt. Từ Phượng Niên nhìn nữ tử quyến rũ trước mắt, mỉm cười nói: “Thư Tu, ngươi thật sự rất đẹp, thật đó.”
Thư Tu hiếm khi có gan trêu chọc: “Cả Bắc Lương đều biết lời nói ngoài giường của Thế tử điện hạ, xưa nay đều là thật.”
Từ Phượng Niên bước trên con đường nhỏ xanh mướt, thỉnh thoảng đưa tay gạt những bụi lau sậy nghiêng ngả lộn xộn, “Thật sự không đi?”
Thư Tu cười nói: “Đang suy nghĩ.”
