TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 350: Tiên sinh bán cho ta mấy cân nhân nghĩa đạo lý (1)

Cửa chính của những phủ đệ có quy mô sẽ không thường xuyên mở, đặc biệt là Lư thị, một thế gia hào tộc đương thời đã bén rễ sâu, chẳng phải tùy tiện một vị khách đến thăm là sẽ mở trung môn. Đừng nói là quận thủ Hồ Đình quận, ngay cả Thứ sử Ương Châu, bậc phong cương đại lại cũng chưa chắc có được tư cách và vinh hạnh ấy. Có thể nói, trung môn là thể diện của một gia tộc. Lư phủ tàng long ngọa hổ, tính cả khách khanh mưu sĩ, nuôi dưỡng mấy trăm môn khách. Dù chỉ phái quản gia Lư Đông Dương ra đối phó đám người ngoài phố, nhưng nhiều kẻ vẫn âm thầm dò xét mọi động tĩnh nơi đây. Thế nhưng, khi khinh kỵ Bắc Lương dỡ cổng, Lư phủ lại không xuất động tử sĩ, mà chỉ có một nho sĩ trung niên đầu đội khăn Thuần Dương, mình vận áo vải, chân đi giày vải bước ra. Y phục của hắn giản dị đến mức có vẻ nghèo túng, phía sau là một tiểu đồng khí chất linh tú, hai tay ôm một thanh cổ kiếm. Vỏ kiếm làm từ gỗ mun đen, bọc da cá mập Nam Hải, khác với kiếm khí lạnh lẽo của những danh kiếm thông thường, thanh kiếm này khi nằm trong vỏ không hề có chút hàn ý nào.

Người trung niên ăn mặc như hàn sĩ liếc nhìn quản gia đã chết trong đại viện, khẽ thở dài. Trung môn đã bị ngang nhiên dỡ xuống, Hiệu úy Viên Mãnh cùng nho sĩ trong viện nhìn nhau.

Người trung niên của Lư phủ khẽ chắp tay hành lễ rồi thản nhiên nói: “Hôm nay Lư phủ đã thất lễ, Lư Đông Dương thân là quản sự, đáng bị trách phạt, nhưng không đến nỗi tội chết. Có lễ thì phải có đáp lễ.”

Viên Mãnh nhận ra đối phương không tầm thường, như gặp đại địch, nắm chặt Bắc Lương Đao trong tay. Khí thế sát phạt được tôi luyện từ chiến trận, tự nhiên khác với khí chất của người giang hồ.

Vị nho sĩ có tiểu đồng ôm kiếm bên cạnh chắp tay xong, quay mặt về phía lão già áo khoác da cừu đang mơ màng ngủ gật trên xe ngựa ở đằng xa. Lần này, hắn lại cúi đầu hành lễ đến cùng, khi cúi người nói: “Vãn bối Lư Bạch Hiệt ở Hồ Đình quận, mười một tuổi được tặng cổ kiếm Bá Tú, đến nay tập kiếm ba mươi sáu năm, xin Lý lão tiền bối chỉ giáo.”

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất