Lư Đạo Lâm do dự một lát, khẽ nói: “Việc này ông thông gia không ra mặt cũng không sao.”
Từ Kiêu phụt một tiếng, vươn ngón tay chỉ thẳng vào mặt Lư Đạo Lâm, mắng không chút nể nang: “Ông thông gia hủ nho nhà ngươi, thật sự coi chức Thượng thư Lục Bộ là vật trong túi rồi sao? Ta mà không ra mặt, ngươi tin không, Trương Bích Nhãn chỉ cần hơi liên thủ với Tôn Hy Tế là có thể nhấn ngươi chết dí ở một chốn xó xỉnh nào đó không ngóc đầu lên được?”
Lư Đạo Lâm kinh hãi giật mình.
Từ Kiêu lắc đầu cười nói: “Ông thông gia ơi là ông thông gia, ngươi đọc sách thánh hiền không ít, đại đạo lý cũng hiểu nhiều, nhưng làm quan đâu phải cứ da mặt mỏng là làm được. Ta nói trước lời khó nghe đây, nếu ngươi vẫn xem chức Thượng thư Lễ Bộ như Tế tửu Quốc Tử Giám mà làm thì chẳng bao lâu nữa sẽ phải cuốn gói cút đi.”
Lư Đạo Lâm thở dài một hơi, nói: “Đã thụ giáo.”
