Từ Phượng Niên sầm mặt cùng lão kiếm thần ra khỏi thành đi viếng mộ, Thanh Điểu đi cùng mang theo đương quy tửu nổi tiếng nhất thành Tri Chương. Lý Thuần Cương châm chọc: “Mềm lòng như vậy thì làm nên được đại sự quái gì. Thiên hạ này người đáng thương nhiều vô kể, ngươi có ba đầu sáu tay hay sao mà lo liệu cho xuể?”
Từ Phượng Niên liếc mắt: “Vốn đã không vừa mắt Hiên Viên thế gia ba chân vạc võ đạo, khó khăn lắm mới nắm được điểm yếu, không đến Cổ Ngưu Đại Cương gây sự một phen, thì thật có lỗi với năm xưa bị Hiên Viên Thanh Phượng truy đuổi. Hiên Viên Đại Bàn chẳng phải xem cặp tỷ đệ kia như món ăn trong đĩa sao, hừ, bản thế tử đây cứ muốn cướp miếng thịt đã đến miệng hắn về đĩa của mình. Hắn mà không phục, cứ việc ra tay, đến lúc đó cùng lắm thì lão tiền bối lại thi triển Kiếm Khai Thiên Môn một lần nữa thôi.”
Lão kiếm thần liếc xéo: “Tiểu tử ngươi có thể đừng suốt ngày tính kế lão phu được không? Giờ không có Khương Nê nha đầu chống lưng cho ngươi, thật sự chọc giận lão phu, lão phu sẽ ‘Kiếm Khai Thiên Môn’ ngươi luôn đấy.”
Từ Phượng Niên chuyển đề tài hỏi: “Lão già Hiên Viên kia là hạng người thế nào? Nghe nói tên biến thái đó một ngày không ngự nữ thì hai mắt sẽ đỏ ngầu, gò má đỏ như lửa, da thịt như muốn nứt ra, gân cốt như muốn co rút, nghe giống như tẩu hỏa nhập ma vậy.”
Lão già mặc áo lông cừu nghĩ ngợi, bĩu môi nói: “Cái bộ dạng chết tiệt đó, còn có thể thế nào nữa.”
