Hiên Viên Thanh Phong lạnh lùng nói: "Điện hạ cũng nói chúng ta là cừu gia, vậy thì còn làm ăn gì nữa? Cùng lắm thì Hiên Viên Thanh Phong ta đây liều một phen, giao lại mớ hỗn độn này cho các huynh trưởng, ta xuống núi thì có hề gì?"
Từ Phượng Niên chép miệng nói: "Nói như vậy thì nhạt nhẽo quá. Phụ thân ngươi, Hiên Viên Kính Thành, liều mạng mới tạo ra cục diện ngày hôm nay, với cái tính hay nghĩ luẩn quẩn của ngươi, buông bỏ được sao? Ngươi lừa quỷ à! Bản thế tử không có tâm trạng vòng vo với ngươi, nói thẳng một câu khó nghe, hiện giờ Huy Sơn đang trong cơn sóng gió, nếu không phải bản thế tử nể phục những gì phụ thân ngươi đã làm, đã sớm không khách sáo với nữ nhân hẹp hòi nhà ngươi rồi, còn ngu ngốc đứng đây che ô cho ngươi ư? Ngươi ngoài tài hờn dỗi không tệ ra, còn có thể lấy chút bản lĩnh nào khác cho bản thế tử xem không? Thật sự chọc giận bản thế tử rồi, dựng lên một con rối cam tâm tình nguyện làm chó săn thì khó lắm sao? Cái mũ thế tử điện hạ Bắc Lương này không nhỏ đâu nhỉ? Chẳng may làm sao, mấy kẻ mà cái mũ này không đè nổi đều vừa hay chết cả rồi!"
Từ Phượng Niên quan sát sắc mặt Hiên Viên Thanh Phong, từ từ dụ dỗ: "Cổ Ngưu Đại Cương vốn không đấu lại Đạo đình Long Hổ Sơn, bây giờ không có bản thế tử chống lưng cho ngươi, chẳng phải sẽ bị đè nén mấy chục năm không thở nổi sao? Hơn nữa, bản thế tử suy cho cùng vẫn là người Bắc Lương, chẳng phải sắp đi rồi ư, một khi đi rồi, ngươi còn lo xảy ra chuyện gì bất trắc? Vậy thì bản lĩnh của ngươi cũng kém quá rồi. Nói thật, sở dĩ ta không kể hiềm khích cũ giúp ngươi lên ngôi, ngươi phải cảm ơn tên Ôn Hoa đeo kiếm gỗ kia kìa. Hắn nói ngày nào đó luyện thành kiếm thuật thượng thừa, nhất định phải dùng kiếm đánh cho cái mông nhỏ của nữ tử nhà hào tộc các ngươi đỏ ửng lên. Nhưng một khi ngươi rời khỏi gia tộc, Ôn Hoa cũng không đến mức đi gây khó dễ cho một nữ tử bình thường thân thế đáng thương, bản thế tử sẽ không được xem kịch hay nữa, thật vô vị."
Hiên Viên Thanh Phong bước ra ngoài ô giấy dầu, không để ý đến đoạn trêu chọc về Ôn Hoa, chỉ hỏi: "Đáng thương?"
Từ Phượng Niên hỏi lại: "Vậy ngươi nghĩ sao?"
