Bị nói trúng tim đen, Viên Đình Sơn cũng không khách sáo màu mè, nhếch miệng cười nói: “Viên Đình Sơn cả gan xin hỏi.”
Đạo sĩ dường như khiêm tốn nói: “Nếu nói đánh nhau so kè sức lực, bần đạo đương nhiên không đánh lại Vương Tiên Chi. Gã hậu sinh họ Vương này, được một lão già cố chấp ở Long Hổ Sơn nhận xét là một gã võ phu mà ngay cả Lữ Tổ tái thế cũng có thể đánh một trận. Lấy lực chứng đạo, từ xưa vốn là đường tà, duy chỉ có gã hậu sinh kia lại mèo mù vớ cá rán.”
Viên Đình Sơn ở bên bờ đầm sâu trên núi Vân Cẩm đã biết vị đạo sĩ này nói chuyện khẩu khí lớn đến mức có thể nuốt cả thiên hạ. Nghe trung niên đạo sĩ gọi thành chủ Võ Đế Thành là hậu sinh, hắn cũng chẳng lấy làm lạ. Viên Đình Sơn chẳng tin gì cả, chỉ tin ai nắm đấm cứng thì người đó là gia gia. Đã rõ ràng vị tiên trưởng này là một cao nhân tu vi sâu không lường được, thì dù lão có nói mình là Đạo Tổ, là Tam Thanh Tổ Sư, Viên Đình Sơn cũng sẽ bịt mũi mà lớn tiếng khen hay. Hơn nữa, Viên Đình Sơn càng thêm cảm khái kinh hãi trước thần thông khủng bố của lão quái họ Vương kia, chép miệng nói: “Lão già này, vô địch rồi.”
Trung niên đạo sĩ khẽ cười nói: “Quân vương một lời định đoạt sinh tử.”
“Phải biết rằng bậc chí thánh của tam giáo lại càng có thể mượn sức thiên địa quỷ thần, một lời thành sấm. Trăm năm nay, Lục Địa Thần Tiên nổi bật trong tam giáo cửu lưu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trái lại, thế hệ của ngươi có hy vọng đạt tới con số một đôi bàn tay, nguyên do là vì kẻ dùng môi lưỡi giết trăm vạn kia lúc rảnh rỗi nhàm chán, đã đem khí vận còn sót lại của tám nước đã mất chuyển sang một bàn cờ khác. Viên Đình Sơn, ngươi có thể chiếm được một ghế hay không, bần đạo cũng không biết trong những năm còn lại của đời mình có thể thấy được không.”
