Từ Phượng Niên ừ một tiếng, không còn truy hỏi đến cùng, biết dù có không nỡ thế nào, nàng cuối cùng cũng phải chia xa, đành nói: “Tỷ, hay là ta cứ đến Đông Hải Võ Đế Thành rồi lại đến học cung thăm tỷ nhé?”
Từ Vị Hùng bình thản đáp: “Không được.”
Từ Phượng Niên vừa định nói, nàng đã dứt khoát: “Chuyện này không có gì để bàn.”
Từ Phượng Niên thở dài một hơi, dịu giọng nói: “Vậy chiếc thuyền này tỷ cứ dùng đi, đi đường thủy dù sao cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn đường bộ, đỡ phải chịu cảnh gập ghềnh nhọc nhằn, dù sao ta cũng chẳng dùng đến nữa.”
Từ Vị Hùng cũng không khách khí, gật đầu.
